Hôm trc diện áo mới xách máy đi lang thang qua trường thì thấy ai quen quen
đi thoáng qua nhanh lắm mà cũng spot đc.. Ko biết do số hay do xui.
Gọi lại nc vài câu vội vã, cười vui vẻ
2 con ng quen mà lạ
Cách 1 mùa hè
Cũng vẫn 2 ng
Nhưng nó khác biết bao nhiêu...
Chào cười
Quay lưng đi rồi mới thấm
Hình như mới hôm qua...
wow.. Đi đc 1 chặng dài quá rồi
Đi đc một năm rồi..
Hồi ấy tự bảo.. Một ngày đc 1 mile
Qua đc 1 ngày quay lại sẽ thấy 1 mile ahead
1 mile away.
Bao nhiêu miles rồi nhỉ...?
Thời gian đôi khi sao mà bạc quá :)...
Cũng ngày hôm ấy đi lên cái park cũ
Cũng 1 năm rồi mới vòng lại đây
Cũng như hôm lên rockybutte ấy...
Lần trc đi ko có hoa, b giờ hoa nở đẹp thật
Cũng con đường, ghế gỗ, bậc thang..
Nhưng mà cũng xa lắm rồi
Đi qua cái ống nhòm tự dưng thấy xót
Sao mà quen thuộc quá
Ko phải mới hôm qua thôi sao...:)
Yêu thương chắc ko phải
Chỉ là ko ngờ mình đi đc xa thế này thôi...
Ngày ấy cứ nghĩ ko cao huyết áp thì cũng suy tim mà chết :))
Hoá ra vẫn sống nhăn, bình thường khoẻ mạnh :))
Chắc chỉ có sứt mẻ 1 tẹo
Nhưng lâu lâu nhìn lại tự nhắc
Này cái chỗ mẻ đó đi đâu mất rồi.. Bây giờ nó thế nào.. Nó có bình an ko..
Ngày ấy
Đã trọng thương còn đòi làm hiệp sĩ :))
Để đứa vô tội này té lây
Bầm tím..
Lớn rồi
Cái tật nhìn cảnh nhớ ng hình như ko bỏ đc
Nhớ người
Nhớ quá khứ
Nhớ mình của ngày xưa
Hồi ấy ngày cũng làm đêm cũng ngủ
Nằm mơ cả mấy tháng trời
Giống như sợ mình quên đêm nào cũng phải nhắc cho nhớ..
Sáng cũng thức dậy
Nằm nhìn nắng len lõi qua rèm
Vẽ lên tường vệt vàng vệt trắng
Nhớ cái mùi nắng
Nhớ nhạc david choi
"im just listening to the clock go ticking..."
Nhớ cả cái mùi xịt phòng lavender
Bây giờ nghe thấy mùi ấy là nhăn mặt
...
Ừ thì những thứ nhắc mình nhớ thì cũng nên gói lại cất đi
Đôi khi nằm nghĩ ng với ng chắc cũng như sợi chỉ
Sợi này móc sợi kia chằng sợi nọ
Móc lâu thì rối
Chằng mạnh thì đứt
Sợi nào gỡ đc cũng hằn vết nhăn nheo
Nhiều lần thì thành lưới
Nhân quả chắc cũng bám vào cái lưới ấy mà đi.
Đôi khi cũng tự trách mình
Nhìn ít 1 chút
Quan tâm ít 1 chút
Cho ít 1 chút
Ích kỷ 1 chút
thì có phải đỡ khổ hơn ko
Chắc vậy thật
Nhưng chắc sẽ ko đc bình an như bây giờ
Cho đi hết rồi
Đau thật
Khó khăn thật
Nhưng qua khúc quanh ấy hình như sẽ thấy bình an
Thấy vẫn trọn vẹn như lúc ban đầu.
Rồi cũng nghe lời các bậc tiên nhân học tha thứ
Tha thứ ng đã khó
Tha thứ mình còn khó hơn
Đôi khi tưởng đã làm đc rồi
Nhưng gặp lại
Đâu đó trong lòng vẫn thấy 1 chút nhói, 1 chút xót xa, 1 chút uất ức nặng lòng
Thế mới biết là làm chưa đc
Rồi cũng có ngày
Nhìn ng nhìn cảnh
Thở dài
Nhưng thấy bình an
ko nuối ko gợi lại nữa
Thấy nó đã nằm yên trong quá khứ rồi
Sẹo có xấu
Cũng đã hết ghét nhìn
Nhìn nó như nhìn 1 cái gì đó đã qua
Thấy như mình đã đi đâu xa hơn phía trc.
Từ bé tới giờ
Hình như việc khó nhất từng làm
The hardest lesson to learn
Is to look at a person as a whole
The good and bad sides
The many faces
The unknowing
not just how good or bad I experienced with them.
Its cheesy but
To accept someone's ugly side depspite how well they treat you is love,
And to accept someone's good side despite how badly they hurt you is forgiveness.
Thats sth i wanna believe in...
Thôi zồi ==' nói 1 hồi lại nói linh tinh...